Wednesday, November 12, 2008

Ai


Trách ai sao qua hững hờ
Sân trường đã vắng mãi chờ đợi ai
Bước chân theo bóng ngã dài
Đò ngang đợi bến với ai cùng về
Ve kêu khan tiếng mùa hè
Thở than chú dế tỹ tê bên đường
Giờ đây đầu đã điễm sương
Trỡ về tìm lại cỗng trường ngày xưa
Nhớ ai đứng đợi dưới mưa
Tóc mây đen mượt ôm bờ vai thon
Tháng ngày ai mất ai còn
Mỗi người một hướng ai còn nhớ ai
Thướt tha áo lụa trắng dài
Nghiêng nghiêng chiếc nón bài thơ giãi hồng
Mắt ai rưng lệ đoanh tròng
Tìm ai ở tuỗi trăng tròn ngày xưa
Sân trường của tuỗi mộng mơ
Bây giờ khép kín con ai đợi chờ .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Bến đợi .


Đã mấy độ đông về
Ở đây không giống Huế
Tuyết rơi như tranh vẽ
Những chiều buồn lê thê


Em còn nhớ mùa đông
Lở chuyến đò sang sông
Em co ro đứng đợi
Mãi mãi vẫn chờ mong


Rồi đò ngang cặp bến
Em vội vã bước lên
Lênh đênh trên sóng nước
Định mệnh như chiếc thuyền


Bên kia đò đã tới
Bên nầy khách vẫn đợi
Có mấy chuyến đò ngang
Lẫn quẫn trong cuộc đời .


Không nói lời chia tay
Thương tiếc bao tháng ngày
Anh làm người viễn xứ
Nhớ hoài tuỗi thơ ngây


Ngồi đây mà nhớ Huế
Mùa đông nữa lại về
Bến nào em đang đợi
Chiếc thuyền mãi ngoài khơi .


Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Làng tôi ,


Quê hương ngày trỡ lại
Buồn mênh mang
Vây kín lối đi về


Ta ở đó
Ngày xưa tuỗi thơ dại
Trời trong xanh
Cò trắng sải cánh bay


Mùi nồng thơm
Luống đất bật lữoi cày
Cồn cõ may
Tiếng hót chim chiền chiện


Đã qua rồi
Nhiều năm dài chinh chiến
Tiếng may bay
Thay tiếng vạc kêu sương
Cồn cỏ kia
Đã thành bải chiến trường
Hố nước xanh
Là con đường năm cũ


Ngẫn ngơ buồn
Những giọt nắng mùa thu
Nhìn làng xưa
Ãn hiện khói sương mù


Còn đâu đó
Tiếng hát ru của Mẹ
Buồn mênh mang
Vây kín một chuyến về .


Phươnmg Lâm Ngôn Nguyễn .

SAY .

Ta đang nhẫm đọc một bài thơ
Bóng đêm đã mất tự bao giờ
Tiếng chim đang hót ngoài khung cửa
Ngày mới lại về nghĩ vẫn vơ

Bình minh một thuỡ vội chóng qua
Chiếc nón nghiêng che bóng chiều tà
Tóc đen đã ngã sang màu trắng
Bầu rượu khô rồi một mình ta

Hãy uống cùng ta hãy uống say
Rượu nồng men đắng những tháng ngày
Nhâm nhy ta nuốt bầu tâm sự
Thế thái nhân tình cay quá cay

Ơ hay ta đọc bài thơ say
Sáu mươi năm lẻ hoàn trắng tay
Uống hết chai nầy thôi tạm nghĩ
Bịt tai để nuốt mùi vỵ cay .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn

Tuesday, November 11, 2008

Khóc bạn

Biết ngày nào gặp lại
Sao vội vã ra đi
Không nói lời giã biệt
Trao chén đắng chia ly

Như đại bàng tung cánh
Bay vút vào không gian
Nợ trần anh dứt gánh
Đường rộng bước thênh thang

Kiếp người như bọt biễn
Tan dần vào bờ cát
Khởi điểm anh quay về
Trong lòng tro bụi đất

Thế trần là cõi tạm
Trỡ về trong hân hoan
Nước Trời hẹn gặp lại
Vỉnh phúc cõi Thiên Đàng

Rượu hết buồn chưa hết
Tình ta mãi tha thiết
Cho dầu ngàn cách biệt
Càng say càng thương tiếc .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Saturday, November 8, 2008

Sinh nhật lần thứ 65 .

Cãm tạ ơn ban cho cuộc đời
Từ khi tấm bé tuỗi nằm nôi
Bây giờ họ đã chào ông lão
Công ơn Cha Mẹ thuỡ nào nguôi

Lại thêm một năm lớn một tuổi
Đầu đã thay tóc trắng cã rồi
Bước đi tội nghiệp hai đầu gối
Răng còn vài chiếc chống đỡ chơi

Sáu mươi lăm năm được làm người
Như mây lãng đãng gió cuốn trôi
Ngược giòng nước chảy mạnh tay chống
Nhìn lại thân ta thật tức cười .

Mung tho .

Ánh sáng lung linh cặp sáp vàng
Sáu mươi lăm tuỗi cũng vừa sang
Cãm tạ hồng ân Chúa ban phúc
Gập ghềnh hoạn lộ vẫn bình an

Rượu mừng chưa mở ly đã tràn
Sinh nhật sum vầy thật hân hoan
Một nét đơn sơ đậm chữ hiếu
Mặn nồng try kỹ thật chứa chan

Hãy uống cùng nhau hãy uống say
Chúng mình bỏ nước đến sống đây
Vất vã chung lưng cùng nhau gánh
Rượu mừng phải uống hết chai nầy

Sáu mươi lăm tuổi có chi già
Vẫn còn viết lách vẫn thi ca
Nghiệp dĩ chưa tròn chưa toại ý
Trẻ ơi dừng lại vội chi qua .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .
( Oct 15 my birthday )

Âm thầm .


Tặng các anh NHA KỸ THUẬT .

Hoàng hôn xuống rất vội
Trường Sơn rừng biên giới
Lạnh lùng in dấu chân
Âm thầm trong đêm tối

Bóng mình in mặt suối
Nước cuón chảy về xuôi
Giòng suối với giòng đời
Mãi trôi không ngừng lại

Tiếng vượn hú kéo dài
Đánh thức loài muông thú
Rừng xanh còn ngái ngủ
Cành lá nặng sương mai

Gai nhọn vẫn nằm yên
Nhức nhối da thịt mềm
Tiến lên không mệt mõi
Người lính chiến không tên

Đã qua nhiều ngày đêm
Cùng nhau về điễm hẹn
Phong lan rừng tỏa ngát
Mặt trời cũng vừa lên

Biết ngày nào trở lại
Tìm bóng ma biên giới
Đánh thức bao đồng đội
Âm thầm ngủ giấc dài .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Đợi chờ

Sân ga vắng khách chẵng lẽ vì .
Lãng đãng thu về hạ chưa đi
Mộng mơ đã nữa đời hoang phế
Đợi mãi sân ga đợi em về

Mai đã đua nhau khoe sắc vàng
Đì đùng tiếng pháo nổ râm rang
Sao em không về đêm trừ tịch
Mai nầy nuối tiếc để xuân sang

Sân ga vắng khách chẵng lẽ vì
Bao lần xuân đến xuân lại đi
Tại sao không nói lời từ biệt
Chẵng phãi tại em cũng chỉĩ vì.

Mấy lần xuân đến xuân lại đi
Chẵng phải tại anh cũng chĩ vì
Mưa ngâu về sớm hè qua trễ
Ướt cã lối đi ngập lối về

Anh vẫn đứng đây mãi đợi chờ
Hồn đi lạc bước vào rừng thơ
Gai hoa trinh nữ đâm đau nhói
Khép lại trang thơ chép hững hờ .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Hồn thu bất tử .

( Mùa thu đã chết,đã chết rồi em biết không ...)

Bài hát đưa tin thu không sống
Thương tiếc Cúc vàng rộ nỡ bông
Mây trắng xây thành như tang chế
Mưa ngâu vội vã kéo nhau về

Có phải rằng thu vừa tử trận
Để tìm tẩm liệm xác hồn oan
Hỏi trăng,trăng chỉ qua mây gió
Gặp gió vô hồn bước lang thang

Thu đi lá rụng không người đón
Rèm cữa có người mỏi mắt trông
Án tử thọ hình ( rừng thay lá )
Họ giết thu rồi em biết không

Siêu thăng tịnh độ đón hồn về
Lá vàng phủ kín xác hôn mê
Mưa ngâu thấm đậm tình chức nử
Hồn thu bất tử tiếng thu hề

Gió thổi tin về thu đã sống
Mây chiều kéo sợi thế pháo bông
Lá vàng lác đác rơi đầy ngõ
Rải thảm thu về những chờ trông .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Quê hương và kỹ niệm .

Sao anh không về Dương Lệ thôn
Hè thu đã gặt nặng mùi rơm
Giếng Lòi trong vắt xanh như ngọc
Bầy vạc bay về báo hoàng hôn

Sao anh không về Dương Lệ thôn
Nồi cơm gạo mới ngát mùi thơm
Rá khoai vừa nấu đang bốc khói
Chú trâu đạp lúa bị so mồm .

Sao anh không về thăm Dương Lệ
Khói trắng tô màu cãnh chiều quê
Bụi tre ríu rít bầy chim sẻ
Lanh lãnh tiếng la dạo trâu về

Anh hãy cố về thăm làng củ
Để tìm nghe lại tiếng mẹ ru
Đồng khô thiếu nước còn chưa trỗ
Ruộng chờ xuống mạ vụ hè thu .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Một thời để nhớ .

Bạn còn nhớ trường Jean D'Are ngày đó
Lúc ve kêu phượng nỡ đỏ sân trường
Tuổi ô mai lắm kỹ niệm dễ thương
Đôi guốc mộc khua vang khu phố nhỏ

Rồi những chiều đông mưa phùn lộng gió
Phượng trơ cành không nở đỏ như xưa
Thu đã về mang lại những trộ mưa
Chiếc cặp nhỏ chĩ vừa che mái tóc

Bạn còn nhớ những buỗi trường tan học
Áo tung bay trắng xóa một góc trời
Mái tóc thề điểm lắm lá phượng rơi
Những khuôn mặt cười tươi như hoa nở

Bạn còn nhớ đầu mùa xuân năm nớ
Nghe râm rang nhiều tiếng nỗ long trời
Theo giòng người như thác đổ ngược xuôi
Xếp sách vở sang trang thời thơ mộng .

(Tặng bà xã,người học trò của Jean D'Arc )
Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Friday, November 7, 2008

Chúc Tết làng Phước Quả Phũ Cam .

Mậu Tý minh niên khai bút vàng
Kính chúc trăm họ được an khang
Công thành danh toại thiên PHƯỚC QUẢ
PHŨ CAM trái ngọt khắp nhà nhà

PHƯỚC thọ cao dày đức mẹ cha
QUẢ sây tài lộc trỗ thêm hoa
CHÚA xuân xin đỗ muôn ân phúc
BAN xuống mẹ cha mãi không già

KÍNH nhớ công ơn Cha Quãn nhiệm
CHÚC Ngài sức khỏe trong ơn Thiên
PHỦ kín hồng ân đời tận hiến
CAM kết kính yêu mục tữ hiền .

Chúc Cha cựu Phũ Cam về Giáo xứ Nứơc Ngọt

Đinh hợi qua đi Tý lại về
Mai vàng rực nở cã làng quê
Xin chúc nhà nhà muôn ơn phúc
Đẹp đời yêu đạo sống đề huề

KÍNH nhớ công ơn Cha Quãn nhiệm
CHÚC Ngài sức khỏe trong ơn Thiên
Tình yêu trao tặng người nghèo khó
Nhẹ gánh vật chất,nhẹ ưu phiền

NỨƠC biễn mênh mông đầy tình nghĩa
NGỌT bùi chia xẻ với tha nhân
CHA đã tận tình lo chăm sóc
XỨ cát ghi lòng tạc nhớ ân

PHỦ kín tình yêu bao năm tháng
CAM sây đâm lộc nẫy chồi non
LƯU lại PHũ Cam bao nỗi nhớ
NIỆM suy ân phụ nặng tình son .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Chúc tết Giáo xứ Phũ Cam làng Phước Quả .

Thursday, November 6, 2008

Tĩnh thức.

Người đã viết một bài thơ cãm xúc
Bao suy tư hết chất chứa trong lòng
Hồn đơn lạnh như giá tuyết mùa đông
Nếu khóc được thì xin đừng có ngại .

Cõi hồng trần cũng lắm điều ngang trái
Hận thù ,tiền bạc , điên dại , cuồng sy .
Luôn tĩnh thức tìm kiếm một hướng đi
Cố vượt thắng xứng đáng con Thiên Chúa .

Cuộc đời nầy không trãi đầy nhung lụa
Nặng công danh ,trọng tiền của thế gian
Đường tận hiến rợp ánh sáng huy hoàng
Đừng nhìn quanh ,bên ngoài bóng mờ,tối .

Ta mến Người hy sinh không tiếc nuối
Dang đôi tay bưng muối mặn ướp đời
Hồn cao bay nhẹ nhàng tựa trầm khói
Qua tay Người lòng sẽ bớt đơn côi .

Giáo đường kia chuông gióng tiếng lên rồi
Để đánh động ,đễ gọi mời nhân thế
Hãy chạy đến sẽ không còn đơn lẽ
Chúa nhân từ ngự trị giữa chúng ta .

Ngài cãm thông nỗi trống vắng chiều tà .
Luôn an ũi “ hiện diện TA nơi đó “
Xưa trên thuyền Phê Rô quăng lưới cá
Yếu lòng tin phép lạ giữa biễn Hồ .

Cúi xin Chúa xuống ơn phúc phù trợ
Không cô đơn ,không chao đão phận ngừoi.
Thánh tượng Me tõa ánh sáng tuyệt vời .
Hãy tĩnh thức nước Trời đang gần tới .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .
Sau khi đọc bài thơ nỗi buồn ngày CN
Của một Linh Mục trên Net Tiếng nói Giáo Dân

Một đời của Mẹ .

Mẹ ra đi không một lời giã biệt
Miệng mĩm cười vĩnh viễn bỏ thế gian
Mẹ đi vào cỏi vỉnh phúc Thiên Đàng
Bao Hồng Ân Thiên Chúa ban cho Mẹ

Chín mươi năm trong cuộc đời tại thế
Lưng cõi còm mắt sâu thẵm quầng thâm
Cảnh gia biến Mẹ nuốt lệ âm thầm
Tay tràng chuỗi xin phú dâng tất cã

Khó tột cùng thay gánh nặng vai Cha
Cùng đàn con tám miệng còn thơ dại
Trong đêm thâu vẵng lên tiếng thở dài
Mẹ ngồi đó lặng nhìn đàn con ngũ

Rồi khi trời đổi gió trở vào thu
Mẹ đắp chăn cho từng người con một
Có đứa ấm đầu hay lên cơn sốt
Tay ôm con ngồi suốt cã đêm thâu

Tóc của Mẹ cũng lần lượt đỗi màu
Đôi chân yếu đã mấy lần té gảy
Xoay vành khuy đến nữa khuya gà gáy
Cho đủ trăm kịp ra chợ ngày mai

Nồi cơm độn Mẹ lựa từng lát khoai
Chén cơm nguyên để dành cho con Mẹ
Nổi xót xa con chia đàn xẻ nghé
Phút lâm chung Mẹ thở dài trăn trở

Con của Mẹ đã khác xa ngày nớ
Nặng tiền tài nhẹ tình nghĩa Mẹ con
Mẹ đã khóc đã cầu nguyện nhiều đêm
Còn đâu nữa bao tình thương của Mẹ .

Jan 05 ngày Mẹ ra đi .
Phương Lâm Ngôn Nguyễn .


Ngỡ ngàng .



Họ bỏ đi rồi thật thế sao ?
Binh hùng tướng mạnh chẵng lẽ nào
Địch quân chưa đến chưa giao chiến
Bỏ cả đất, thành tội lắm sao ?

Lặng nhìn sóng vổ xót xa đau
Biễn giận nhô cao nước bạc đầu
Bao năm cầm súng nay vất súng
Nỗi nhục nay lưu vạn kiếp sau

Chỉ có mình ta đứng ở đây
Súng nằm dưới đất đạp lên giày
Điếu thuốc trên môi không còn khói
Hoang vắng nào ngờ cảnh sân bay

Thôi mất hết rồi tay trắng tay
Dăm ba tiếng nỗ ở đâu đây
Chung quanh tất cã đều vắng lặng
Họ bỏ đi rồi thật chẵng hay .

Không lẽ nằm mơ giữa ban ngày
Mắt nhắm tuôn trào giọt lệ cay
Họ đi vội vã quên không nói
Còn bạn trong rừng với ta đây .


Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Nỗi buồn của cây

Cây cao đang đứng giữa trời
Số cây sao giống phận người long đong
Cô đơn lạnh lẽo mùa đông
Lá dứt tình nghĩa đành lòng ra đi
Thu về lá đỗi xiêm y
Lượn bay với gió chĩ vì lẵng lơ
Lá ơi lá có nào ngờ
Cành ta trơ trụi vẫn chờ đợi em
Tuyết đà quyến rũ bao phen
Cây ta giữ mãi tình em trong lòng
Dù cho nhuộm trắng mùa đông
Đóng băng thành đá ta không phụ nàng
Mai nầy đông hêt xuân sang
Bướm vàng bay lượn én mang nắng về
Rồi xuân qua lại mùa hè
Lá về đoàn tụ tứ bề trái hoa .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .


Trở về bên bờ sông Bến Hải .


Ta trở về thăm lại con sông
Nước xanh trong vắt vẫn xuôi giòng
Một thời máu đổ xương thành đống
Điêu tàn nấm mộ dọc bên sông

Ta trở về thăm lại con sông
Cột cờ xưa nay đã không còn
Đốt nén nhang lòng xin kính nhớ
Anh hùng chiến sỹ đã trận vong

Ta đang đứng trên cầu Hiền Lương
Nhìn lại bờ Nam cảnh chiến trường
Chứng tích còn đó vùng sỏi đá
Tuyến đầu Quãng Trị lắm tang thương

Ta lặng nhìn giòng sông Bến Hải
Tự bao giờ nước mãi vẫn trôi
Mấy phen thác lủ sập núi đồi
Mãi lưu lại nỗi đau sông Bến Hải

Bờ Nam Bến Hải vẫn còn đây
Mộ hoang vô chủ cỏ mọc đầy
Lính chiến bao người đã ngã xuống
Xương tàn đồng đội vẫn còn đây .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Wednesday, November 5, 2008

Ước mong .

Ta không là thánh nhân
Du hồn cõi thượng giới
Ta không là chân tu
Nên thấm thía tình đời

Ta không là cỏ cây
Nên biết hờn biết dổi
Ta muốn làm con suối
Cho mọi người tắm gội
Rữa sạch bụi thời gian
Tình người bớt gian dối

Nếu ta là mặt trời
Sẽ không còn bòng tối
Soi sáng những tâm hồn
Nhỡn nhơ trong tội lỗi

Nhưng ta vẫn là ta
Thân phận một kiếp người
Buồn vui như gió thoảng
Vôi trắng nhuộm cuộc đời

Phương Lam Ngôn Nguyễn

Trở lại Trường Sơn .


Trường Sơn ơi hôm nay ta trở lại
Nhớ ngày nào cầm súng bước hiên ngang
Vẫn tiếng kêu con quốc lạc xa đàn
Tim nhức nhối nỗi đau người chiến bại


Ta đã là bóng ma nơi biên giới
Chân âm thầm theo bóng ánh sao rơi
Khi thác cao,khi tảng đá, ngọn đồi
Tiếng vượn hú thức ta rời nơi ngũ


Áo ướt vai thấm lạnh giọt sương thu
Ngắm bình minh giăng mắc khói sương mù
Ngước mắt đợi ngày tàn đêm chóng tới
Rồi những chiều, mưa nguồn ta bước vội


Đễ cho đời lưu lại mãi ngàn sau
Quê hương ta nay đỏ thắm một màu
Ai đang hát trên nỗi đau đồng loại
Rừng xanh ơi hôm nay ta trỡ lại


Chốn thị thành quá nhiều loài hoang thú
Ta trong rừng không vấn vương tư lự
Rừng trong ta một quá khứ êm đềm
Xin được làm một loài cỏ không tên
Không suy tư không vướng bận ưu phiền
Rừng là một cõi thiên đàng trần thế .


Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Thương tiếc .

Có một lần tôi viết
Lưu bút để gởi em
Đã bao ngày cách biệt
Em con nhớ hay quên .

Chuyến đò em đã qua
Bến xưa đang chờ đợi
Vườn cúc lại trỗ hoa
Thêm một mùa thu tới

Nơi nào em đang sống
Tình em anh dệt mộng
Đan thành hoa thương tiếc
Trãi dài một giòng sông

Bến nước của ngày nào
Tiễn em vào cõi mộng
Lại thêm một vỵ sao
Giữa trời cao lồng lộng

Lúc nào em trở lại
Bình minh hay xế bóng
Âm dung mà nghi tại
Sao vơi một nỗi lòng

Ai hát khúc biệt ly
Tình sữ người con gái
Cúc vàng ngập lối đi
Thương tiếc tuỗi xuân thì ...

Phươnmg Lâm Ngôn Nguyễn

Monday, November 3, 2008

Tết tha phương .

Thêm một lần tết sống tha hương
Tuyết trắng bây bay khắp phố phường
Xuân nầy là mấy mùa xuân nhĩ
Giật mình khi thấy bóng trong gương

không bánh không mứt không bông mai
Cố nén đừng buông tiếng thở dài
Bàn thờ trống trải hương khói lạnh
Ba mươi,mồng một rồi mồng hai

Chai rượu mừng xuân vẫn còn đây
Tại sao chưa uống mà đã say
Ai thấu tình người nơi xứ lạ
Tâm tư mang nặng chữ Lưu Đày

Xuân có về đây nhớ ghé thăm
Mỗt năm xuân lại chĩ một lần
Cho ta thân gởi ngàn thương nhớ
Khắp cã đất trời nước Việt Nam

Nếu xuân có rảnh xin lại chơi
Mình ta hùng cứ một góc trời
Cùng nhau cạn chén dốc tâm sự
Thế thái nhân tình ... có thế thôi ...
Phương Lâm Ngôn Nguyễn

Mừng 50 năm Hùng Tâm Dủng Chí Giáo Xứ Phủ Cam Huế .

Nhớ quá những ngày trong các Cơ
Trẽ con một đám thật ngây thơ
Thắt bím tung tăng cùng múa hát
Nữa đàu tóc trắng tưỡng mình mơ .

HÙNG đã bay đi khắp mọi nơi
TÂM vẫn là tâm của từng người
DŨNG mãnh kiên cường trong cuộc sống
CHÍ vững niềm tin Đức Chúa Trời

Tiến lên ta quyết không lùi lại
CHÍ DỦNG can trường chẵng sợ ai
TÂM HÙNG nồng cháy tình yêu Chúa
Lưu danh muôn thuở không mờ phai .

HÙNG TÂM sáng chói giữa trời cao
DỦNG CHÍ luôn luôn mãi tự hào
Mến Chúa yêu người như nhịp thở
Bao la bát ngát tựa trăng sao .

DỦNG CHÍ HÙNG TÂM được tuỗi vàng
Bao lần lịch sữ lật sang trang
Đời sao không bước chung với đạo
Thiên Chúa tình yêu mãi bình an .

HÙNG TÂM DỦNG CHÍ thấm tình sâu
Nhớ quá đi thôi nhớ những ngày
Phũ Cam một thuở thời niên ấu
DỦNG CHÍ giúp mình CHÍ DỦNG sâu .

Gia đình Phương Lâm Ngôn Nguyễn
cưu thành viên Hội Hùng Tâm Dủng Chí
Đã gởi về chia vui với ban tổ chức lễ
Kỹ niệm 50 năm thành lập Hội .

Gởi hương cho gió .

Gió ơi cho gởi hương hoa dạ
Tặng người trong mộng dưới thềm hoa
Mong manh như hạt sương trên cỏ
Gió thổi tan rồi mộng vở ra .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Sunday, November 2, 2008

Mẹ tình yêu ,

Xin dâng lên Mẹ lời kinh tiếng hát
Cùng tung hô khúc nhạc tôn vinh
Mẹ là ánh sáng bình minh
Mầu nhiệm quá Mẹ tinh tuyền thánh thiện

Xin dâng Mẹ nước Việt ba miền
Thiên tai mãi triền miên giáng họa
Cậy trông tình Mẹ bao la
Xin ban phước an hòa cho dân Việt

Xin dâng Mẹ bó hoa thơm ngát
Đũ màu sắc khắp cã năm châu
Tình yêu Mẹ quá nhiệm mầu
Ơn thông suốt vượt sầu đau phiền lụy

Xin dâng Mẹ cã thiên niên kỹ
Khắp nơi nơi quỹ dữ hiện hình
Hoang tàn đổ nát máu tanh
Khấn xin Mẹ ban ơn lành cứu độ

Tình yêu Mẹ sáng ngời muôn thuở
Xin dâng lên tràng chuỗi Mân Côi
Đóa hoa xinh xẵn tuyệt vời
Thơm tình mến Mẹ ,Mân côi đời đời .
Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Saturday, November 1, 2008

Tiếng gọi mùa hè ,

Lơ đảng mắt nhìn cánh phượng bay
Chơi vơi trong gió giữa trời mây
Bầy ve đang gọi ngoài sân đợi
Giọt buồn man mác phút chia tay

Lưu bút đã ghi đầy những trang
Lớp vắng lưa thưa trống nhiều bàn
Còn buỗi sau cùng của năm học
Thẫn thờ ngồi đợi trống trường tan .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn

Hỏi thăm người về Huế .


Em về bên nớ có chi vui ?
Có qua An-Cưu ghé về Truồi
Tịnh-Tâm còn bóng hàng dương liễu
Cồn-Hến bao phen lở hay bồi ?
Em về bên nớ có chi vui ?
Ghé bến Văn -Lâu nữa buỗi chiều
Sông Hương còn mấy con đò nhõ
Rẻ sóng đưa mời khách tới lui .
Em về thấy Huế có đỗi thay
Đồng -Khánh còn không chiếc áo dài
Thừa-Phũ đò ngang còn đưa đón
Có ghé Ba-Tầng núi Tam-Thai
Em về bên nớ có ngang qua?
Bạch-Hỗ còn soi bóng chiều tà
Trường-Tiền mấy nhịp còn lơi lã
An-Định còn không tiếng Tỳ -Bà
Em về bên nớ có ghé thăm
Vườn Thúy còn ươm mấy nong tằm
Ngự-Bình còn đứng say hay tĩnh
Rượu ấm Nguyên-Tiêu giữa đêm rằm
Em về bên nớ được bao lâu ?
Nam-Phỗ còn không mấy hàng cau
Chè Chùa có ghé ăn một chén
Chợ Dinh còn bán mấy nong trầu .
Em về bên nớ có còn nghe
Văng vẵng đêm khuya tiếng não nề
Lộn không ? Mỳ ỗ còn đang nóng !
Rao suốt đêm về ,tội Huế ghê .
Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Tuổi biết yêu .

Ôm cặp tay vê vạt áo dài
Gió đang dành dật để tung bay
Hồn như đi lạc tim quay quắt
Làm sao diễn tả phút giây này

Tay đưa đón cánh lá phượng bay
Để nghe rạo rực buỗi thơ ngây
Đếm bước dạo quanh sân trường vắng
Thẫn thờ chẵng biết đợi ai đây

Vẫn cứ lang thang những buỗi chiều
Đi tìm đâu đó tiếng ai kêu
Rộn rã tim rung lòng nao nức
Hình như trong gió nói lời yêu

Nhẹ nhàng làn gió thoãng qua thôi
Cữa lòng hé mở đợi kêu mời
Như lên cơn sốt như bốc cháy
Rạo rực con tim tuỗi thơ ngây
.
Phương lâm Ngôn Nguyễn .

Môt thoáng nhớ quê hương ..

Em còn nhớ buỗi chiều làng Dương Lệ
Nắng hanh vàng xế bóng dáng em về
Gót chân mền hằn in trên cát mịn
Em đi rồi ghi kỹ niệm chiều quê .

Làng Dương Lệ buỗi trưa em còn nhớ
Trời trong xanh em soi bóng dưới hồ
Miệu Thần Hoàng dệt nên bao huyền thoại
Vai sánh vai quỳ bái dưới hiên thờ .

Em còn nhớ Dương Lệ giữa đêm trăng
Bóng chú cuội chìm sâu dưới Trộ Làng
Anh chàng ếch nhãy tùm trăng tan vở
Bao mãnh đời vở vụm theo ánh trăng .

Dương Lệ Văn suốt đời ta luôn nhớ
Mãi vọng về thương đất tỗ quê cha .
Ôm nỗi đau ngời vong quốc không nhà
Xin gởi trọn niêm thương ngàn cách trở .


Phương Lâm Ngôn Nguyễn .


Tiếng nói một giòng sông .


Nước trong xanh lạnh lùng chia hai bến ,
Thuyền ra khơi khách vẫn đứng đợi chờ
Lở chuyến rồi không còn duyên hội ngộ
Tim run lên dạt dào như sóng vổ
Buỗi chia tay thờ thẫn bước lên thuyền
Trong khoảnh khắc bao mãnh đời tan biến
Cảm khái nhìn huyền nhiệm của giòng sông .


Cánh phượng rơi bềnh bồng trên sóng nước
Xuôi giòng đời trôi dạt mãi ra khơi
Ngẫm cuộc đời chẵng khác một sân chơi
Bến vẫn chở nước trôi không dừng lại
Mùa phượng nở nay không còn người hái
Tiếng ve sầu réo rắt mãi không thôi
Sóng rỳ rào giòng sông đang vẫn nói .

Huế Muôn Dặm Tình Ca


Thuyền ai thấp thoáng bến Vân Lâu
Tấu điệu Nam bình khúc bễ dâu
Tiêng kêu thống thiết, quốc mất tổ
Qua một đêm trăng, tóc trắng đầu.


Thọ-Xương gà gáy báo đêm sang
Ngư ông chìm trong giấc mộng vàng
Tiếng mỏ sang canh đồn Mang - Cá.
Nỗi buồn thế sự đốt tâm can.


Buồn lòng sông nước cũng đỗi thay
Nắng đục mưa trong với tháng ngày
An - Cựu chống sào tìm nơi đâu
Bến - Ngự đêm tàn vẩn ngũ say.


Em về có nhớ đêm trăng nớ
Văn - Lâu dệt mộng một trời mơ
Tìm trăng, trăng khuất sau núi Ngự
Muôn điệu cung đàn vạn ý thơ.


Da diết niềm thương ngàn cách trở
Dõi mắt quay về Vọng - Cãnh xưa
Gia - Hội, Đông - Ba đêm thất thũ.
Nỗi đau in đậm trên đất Thừa.